Tôi đên Bến Quan một buổi chiều tà
gió thổi từ đèo xa,
bụi
đỏ lăn trên vạt áo
Ngã
Tư Đất – nơi hai con đường gặp nhau
và
tôi – gặp em
Một cô gái
với mái tóc dài tận đất
như
mang theo cả rừng chiều
và
những giấc mơ xanh thẳm
Em bước qua tôi
Nhẹ như sương đầu ngọn cỏ
tựa
thể chưa từng biết
có
một trái tim
vừa
đánh rơi phía ngược đường
Tôi – kẻ đi công tác miền xa
lòng chưa từng dám mơ, một
cuộc tình ở chốn núi
Bởi
vì, tôi đã có vợ, có con
vậy
mà ánh mắt em
kéo
tôi về một nơi
không
bản đồ nào chỉ tới
Tôi không nói gì
chỉ đứng đó - như cây vừa
mọc
giữa
cơn bão dịu dàng
của
một lần sét đánh
Em đã đi khuất từ lâu
còn tôi vẫn ở lại
trên
đoạn giao nhau
của
những con đường không hẹn
Bến Quan
chiều xuống rất nhanh
và
tóc em - vẫn thả dài trong ký ức của tôi
như
một lời chào không bao giờ được đáp
Mãi đến hôm nay
Tuy tuổi đã hơn một lục
hoa giáp
vẫn
mang theo một mối tình
không
ai biết mình yêu./.
LVK-13/6/2025
*Photo: từ FB
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét