Quê
em
Tác giả: Đan Thùy
Quê hương em bên dòng
sông Vĩnh Định.
Có bờ tre, bến nước,
chiếc cầu qua;
Có mái đình cong vút
tận trời xa;
Có ngôi chùa, chiều
chiều chuông vẫn đổ.
Có những mùa hè, em về
cùng bố.
Bước trên đường quê,
mùi rạ nồng nàn;
Tiếng ve sầu, gọi hè
về râm ran;
Em háo hức, bố trầm
ngâm hồi tưởng.
Bố thường bảo: ngày
xưa nghèo mà sướng.
Áo sờn vai, quần thủng
gáy chuyện thường.
Nhưng tâm hồn không
một chút vấn vương.
Đời thanh thản như cày
xong thửa ruộng.
Bố lại bảo: ngày xưa
nghèo mà sướng.
Ăn thứ gì cũng chẳng
sợ ung thư;
Uống nước sông chẳng sợ
phải “giã từ”(*);
Nhưng bây giờ, nước
sông rồi cũng khác.
Cũng như con người
ngày xưa đói khát.
Sống với nhau, củ sắn
bẽ làm đôi;
Điếu thuốc rê, năm bảy
khói tám người.
Nhưng đủ ấm, khi mùa
đông giá rét
Con có biết? con người
ngày xưa khác
Quan hệ với nhau tiền
ít – tình nhiều
Không phải bây giờ,
cái gì cũng “đầu tiên”(**)
Không có nó, chẳng
điều gì đạt được.
Thôi con nhé, đường
đời con cứ bước
Để tuổi thơ con, vẫn
mãi hồn nhiên
Chớ để vào tâm, những
nỗi ưu phiền
Đừng quan tâm, chuyện
đời thường vớ vẫn.
Trên đường quê, lúa tỏa
mùi hương phấn
Đứa bé chăn trâu,
người gặt lúa bên đường
Ôi quê hương! sao mà
quá đáng thương
Em vẫn cảm thấy, muôn
đời khao khát
Bản giao hưởng đồng
quê em, vẫn hát
Những khúc tình ca,
của buổi giao mùa./.
· “Giã từ”: Chết
· “Đầu tiên”: Tiền đâu